[ fèng shàng ]1.侍奉君主、上司。2.致送物品时的敬词。
[ fèng shēn ]1.献身;尽职。2.养身;守身。
[ fèng shèng ]奉献盛于器中的黍稷等祭品。《左传·桓公六年》:“奉盛以告曰:‘絜粢丰盛。’谓其三时不害而民和年丰也。”
[ fèng shì ]1.侍候;侍奉。2.信奉;供奉。
[ fèng shǒu ]1.捧握长者之手。2.陪伴;追随。
[ fèng shū ]1.手持君主的文书。2.犹言致书,给人写信。如:谨奉书以闻。
[ fèng tiān ]奉行天命,出于《书·泰誓中》。
[ fèng tiān chéng yùn ]奉:遵照;奉天:遵从天意,指皇帝受命于天;承运:继承新生的气运。指君权神授。封建帝王诏书开头的套语。
[ fèng tóu ]犹抱头。形容害怕的样子。奉,通“捧”。
[ fèng tóu shǔ cuàn ]奉:捧。抱着头,象老鼠那样惊慌逃跑。形容受到打击后狼狈逃跑。
[ fèng tuō ]敬辞,拜托:这件事只好~您了。